Vẻ đẹp tâm hồn thi sĩ Trần Nhân Tông qua bài thơ "Buổi chiều đứng ở phủ Thiên Trường trông ra"

vẻ đẹp quê hương

Trần Nhân Tông, vị vua hiền lành và nhà thơ văn hóa của triều đại Trần, đã để lại nhiều tác phẩm ảnh hưởng lớn, trong đó không thể không kể đến "Buổi chiều đứng ở phủ Thiên Trường trông ra". Bài thơ này được viết khi vua Trần Nhân Tông trở về quê nhà, tả cảnh buổi chiều tĩnh lặng ở Thiên Trường với những cảm xúc sâu lắng.

de-den-sam-nghi-dong-1718691625.jpg

Hai câu thơ đầu tiên tả thời gian và vị trí mà tác giả đang đứng:

"Trước xóm sau thôn tựa khói hồng Bóng chiều man mác có dường không?"

Từ đầu bài thơ, người đọc đã cảm nhận được không khí hoàng hôn qua việc tác giả mô tả "khói hồng" từ những ngôi nhà trong thôn. Tuy vắng lặng nhưng không thiếu những cảnh vật đẹp đẽ, khiến lòng người xốn xang. Câu thơ thể hiện sự chú ý đặc biệt đến môi trường xung quanh, với sự "man mác" của bóng chiều đang buông.

Cảnh tượng quê hương với ánh dương vàng trên những cây tre cùng tiếng sáo véo von gợi lên hình ảnh về cuộc sống bình dị và an nhàn. Tâm hồn của người viết thơ dường như lắng đọng, lảng trí trước cảnh thôn quê yên bình với hình ảnh của bếp lửa ấm áp, nơi gia đình tụ họp. Dù đang nắng hoặc mưa, quê hương vẫn là nơi trí tưởng tượng tinh thần của mỗi người. Tác giả tôn vinh hình ảnh quê hương với tất cả những vẻ đẹp và ý nghĩa sâu sắc của nó.

Cuối cùng, hình ảnh của đàn cò và lũ trẻ chăn trâu trở thành điểm kết của bài thơ, với việc nhấn mạnh vào tính biểu tượng của chúng trong văn hóa dân gian. Cảnh tượng của cảnh quê hương này không chỉ là hình ảnh quen thuộc mà còn là biểu tượng của sự an lành và bình yên. Tác phẩm của Trần Nhân Tông đã thành công trong việc gợi lên hình ảnh quê hương một cách sống động và chân thực, làm dấy lên trong lòng người đọc những cảm xúc sâu sắc và kỷ niệm về quê nhà.