Lạc bước vào thế giới mộng mơ của Mây và Sóng để cảm nhận tình mẫu tử thiêng liêng

Vẻ đẹp thơ mộng

Tình mẫu tử là một đề tài thiêng liêng, thường xuyên xuất hiện trong văn học, âm nhạc, và nghệ thuật. Tình mẹ con bất diệt tạo cảm hứng cho ngòi bút bay cao, bay xa. Trong đó, nhà thơ Rabindranath Tagore đã viết nên những vần thơ tuyệt đẹp qua bài "Mây và sóng".

ve-dep-mong-mo-va-y-nghia-sau-sa-1718000199.jpg

Bài thơ là tình yêu của người con dành cho mẹ, thông qua lời kể của em bé. Tác phẩm khéo léo bộc lộ cảm xúc qua hai phần thơ có nhịp điệu giống nhau nhưng từ ngữ và hình ảnh lại rất mới mẻ, dần dần nâng cảm xúc mãnh liệt dành cho mẹ, tạo nên sức hấp dẫn cho bài thơ. Phần đầu tiên là câu chuyện em bé được mời đi chơi nhưng từ chối, còn phần thứ hai là những sáng tạo của em trong trò chơi. Tình cảm của em dành cho mẹ được thể hiện qua việc từ chối mọi cuộc vui để được ở bên mẹ. Những trò chơi được nhắc đến đều là những trò trên mây, dưới sóng rất thú vị và hấp dẫn, nhưng em bé không thể chơi nếu không có mẹ, gợi lên trong lòng người đọc sự mời gọi đặc biệt.

“Bọn tớ chơi từ khi thức dậy cho đến lúc chiều tà Bọn tớ chơi với bình minh vàng, bọn tớ chơi với vầng trăng bạc.”

Đó là những trò chơi của xứ sở thần tiên mà bất kỳ đứa trẻ nào cũng muốn khám phá. Càng về sau, những lời mời gọi càng thú vị hơn, nhưng đến cuối cùng, em bé lại từ chối vì lý do không tưởng:

“Mẹ mình đang đợi ở nhà”, “Làm sao có thể rời mẹ mà đến được?” “Buổi chiều mẹ luôn muốn mình ở nhà, làm sao có thể rời mẹ mà đi được?”

Lời từ chối rất vô tư và ngây ngô, nhưng chính sự ngây ngô ấy lại làm nên một xúc cảm chân thật, bắt nguồn từ sâu trong trái tim cậu bé. Những cuộc vui dù thích thú đến đâu cũng không thể thay thế được niềm mong mỏi mẹ em đang chờ ở nhà. Chỉ có ở bên mẹ mới là trò chơi vui nhất. Ở bên mẹ, em bé tưởng tượng ra rất nhiều trò chơi thú vị giữa hai mẹ con.

"Con là mây và mẹ sẽ là trăng Con là sóng và mẹ là bến bờ kỳ lạ"

Trò chơi của em khi ở bên mẹ cũng có mây, có trăng. Em từ chối trăng và mây ngoài kia để cùng mẹ hóa thân trong trò chơi riêng của hai người. Từ chối niềm vui riêng để vui nỗi vui chung khi ở bên mẹ, em bé đã thấu hiểu sâu sắc rằng niềm vui chỉ trọn vẹn khi có mẹ và ngược lại. Trò chơi ấy với em mãi mãi tồn tại vĩnh cửu:

"Con lăn mãi, lăn mãi rồi sẽ cười vang vỡ tan vào lòng mẹ."

Đây là trò chơi muôn đời bền vững và trường tồn, không bao giờ nhàm chán. Vì trong đó, hình ảnh đẹp tuyệt vời của hai mẹ con quấn quýt bên nhau trong tình yêu lớn lao và cao cả:

“Con lăn, lăn, lăn mãi rồi sẽ cười vang vỡ tan vào lòng mẹ.”

Dư âm của tiếng cười đọng lại như hạt sương mai còn vương trên lá sau mùa đông. Niềm vui đó được cất giấu kỹ, trở thành món báu vật riêng của hai mẹ con:

“Và không ai trên thế gian này biết mẹ con ta ở chốn nào.”

Tình mẫu tử thiêng liêng và cao quý đã hòa biến thân thành vạn vật khắp cùng trời đất vũ trụ, trở thành tình thương, sự chở che cho con dù bất cứ khi nào.

Câu chuyện không chỉ là lời ngợi ca tình mẹ con sâu đậm, thiêng liêng mà còn mang đến những ý nghĩa nhân văn sâu sắc. Con người sống trên đời có rất nhiều cám dỗ, cần tìm cho mình một động lực làm điểm tựa để vượt qua, và tình mẫu tử là một trong những tình cảm đủ mạnh mẽ để làm được điều đó.