Phân tích nhân vật Phùng trong Chiếc thuyền ngoài xa cực hay

Dàn ý phân tích nhân vật Phùng trong "Chiếc thuyền ngoài xa" - Mẫu 1? Dàn ý phân tích nhân vật Phùng trong "Chiếc thuyền ngoài xa" - Mẫu 2? Phân tích nhân vật Phùng trong Chiếc thuyền ngoài xa - Mẫu 1? Phân tích nhân vật Phùng trong Chiếc thuyền ngoài xa - Mẫu 2? Phân tích nhân vật Phùng trong Chiếc thuyền ngoài xa - Mẫu 3?

"Chiếc thuyền ngoài xa" của Nguyễn Minh Châu là một tác phẩm để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc về hình ảnh nhân vật Phùng trong câu truyện. Hãy cùng tìm hiểu một số mẫu dàn ý và bài phân tích nhân vật Phùng trong Chiếc thuyền ngoài xa thông qua bài viết dưới đây.

1. Dàn ý phân tích nhân vật Phùng trong "Chiếc thuyền ngoài xa" - Mẫu 1:
a. Mở bài:

Giới thiệu về tác giả, tác phẩm, nhân vật.

b. Thân bài:

Hoàn cảnh:

‐ Phùng tham gia kháng chiến, sau khi giải phóng đất nước, anh về làm phóng viên ảnh ở một tòa soạn.

‐ Để có được bộ lịch nghệ thuật về thuyền và biển ưng ý, anh Phụng được trưởng phòng giao nhiệm vụ đi thực tế để chụp cảnh biển buổi sáng đầy sương.

Phùng - người nghệ sĩ tha thiết với nghệ thuật, nhạy cảm với cái đẹp:

‐ Để thực hiện bộ ảnh ưng ý, Phùng đã kiên nhẫn phục kích trên bãi biển suốt một tuần.

‐ Sau mấy ngày "mai phục", anh đã bắt được cảnh trời cho.

‐ Phùng nghĩ mình vừa "khám phá thấy chân lí của sự toàn thiện, khám phá thấy cái khoảnh khắc trong ngần của tâm hồn".

‐ Phụng chợt nhận ra một triết lý “bản thân cái đẹp là đạo đức” và rất tâm đắc với phát hiện ấy của mình.

Phùng là một người nhân hậu, có nhiều trăn trở với cuộc sống và số phận con người trong xã hội:

Khi chứng kiến cảnh bạo lực gia đình trên bãi biển:

‐ Cảnh tượng khủng khiếp này khiến Phùng bàng hoàng và bối rối.

- Phùng đánh rơi máy ảnh, tức giận xông vào ngăn cảnh bạo hành, cứu người phụ nữ tội nghiệp.

‐ Ở lại bãi biển vài ngày cùng với Đẩu để giúp người đàn bà li hôn.

Khi nghe câu chuyện cuộc đời người đàn bà làng chài:

‐ Quá tức giận, anh cố thuyết phục người đàn bà ly dị chồng vì nghĩ rằng đó là cách duy nhất để cứu người đàn bà thoát khỏi cảnh này.

‐ Cảm giác bất mãn và bối rối khi người đàn bà không chịu ly hôn với chồng.

- Anh không chấp nhận được sự phi lý đang diễn ra trước mặt.

Sau khi thấu hiểu nguyên nhân người đàn bà làng chài không chịu ly hôn:

‐ Phùng trở về với cuộc sống của mình nhưng anh không thể ngừng nghĩ, trăn trở về câu chuyện của người đàn bà làng chài.

- Phùng hiểu rằng trong nghịch lý luôn có những cái hợp lý và con người phải có sự thấu hiểu, có lòng trắc ẩn, có cái nhìn đa diện, đa chiều để cảm nhận và chia sẻ.

‐ Phùng hiểu rằng chỉ luật pháp và công lý thôi không đủ để giải quyết mọi mâu thuẫn trong cuộc sống.

Đánh giá nhân vật Phùng:

‐ Nhân vật Phùng là nhân vật cảm nhận và chuyển tải những thông điệp, tư tưởng của tác giả:

Nghệ thuật phải gắn liền với cuộc sống.

Người nghệ sĩ cần có cái nhìn đa chiều, đa chiều để nhìn rõ bản chất của sự vật, hiện tượng.

‐ Nghệ thuật:

Truyện được kể theo ngôi thứ nhất theo điểm nhìn của nhân vật Phùng: giúp lột tả được tâm tư, tình cảm của nhân vật.

Đặt nhân vật vào những tình huống nghịch lý để thể hiện sự thay đổi trong nhận thức.

c. Kết bài:

Khẳng định vẻ đẹp của nhân vật, giá trị của tác phẩm.

2. Dàn ý phân tích nhân vật Phùng trong "Chiếc thuyền ngoài xa" - Mẫu 2:
a. Mở bài:

‐ Nguyễn Minh Châu là nhà văn thường xuyên trăn trở về số phận con người và trách nhiệm của văn nghệ sĩ.

‐ "Chiếc thuyền ngoài xa" là tác phẩm tiêu biểu cho những bút pháp nghệ thuật của Nguyễn Minh Châu.

‐ Tác phẩm thể hiện quan niệm của tác giả về trách nhiệm và vai trò của người nghệ sĩ, được thể hiện qua nhân vật nhiếp ảnh gia Phùng.

b. Thân bài:

Một tâm hồn nghệ sĩ nhạy, cảm, say mê cái đẹp:

‐ Phùng là người đam mê nghệ thuật, có trách nhiệm với công việc: sẵn sàng săn ảnh đẹp mấy tuần, loay hoay mấy ngày vẫn chưa tìm được tấm ảnh ưng ý.

‐ Tâm hồn người nghệ sĩ nhạy cảm với cái đẹp: trong một khoảnh khắc anh đã phát hiện thấy cảnh trời ban để bắt trọn.

Nhận xét "một bức tranh mực tàu của một danh họa thời cổ" → vẻ đẹp toàn bích.

"Trong trái tim như có cái gì bóp thắt vào" → bối rối trước cái đẹp. Nhận ra rằng "bản thân cái đẹp chính là đạo đức".

- Bình luận: Phùng không chỉ nhạy cảm trước cái đẹp mà còn suy nghĩ sâu sắc về mối quan hệ giữa cái đẹp và cái thiện: cái đẹp chân chính phải có khả năng thanh lọc tâm hồn.

Một tấm lòng luôn trăn trở về thân phận con người:

‐ Trước cảnh bạo hành của gia đình làng chài, Phùng lúc đầu vô cùng bất ngờ: “chỉ biết há hốc mồm ra nhìn" nhưng sau đó đã vứt máy ảnh và chạy tới. Khi chứng kiến thêm lần nữa thì Phùng vào can ngăn nên bị thương phải nhập viện.

‐ Sau lời nói của người đàn bà ở tòa án nhất quyết không ly hôn chồng, Phùng cảm thấy vô cùng bức xúc.

‐ Sau khi nghe câu chuyện của người đàn bà, anh lo lắng và dằn vặt trong lòng về số phận của những gia đình như gia đình của Phác, cầm máy ảnh đi lang thang khắp nơi.

- Nhận xét: Dù không quen với những nghịch lý ở đời nhưng anh vẫn là một người quân tử, căm ghét bất công và sẵn sàng hành động vì chính nghĩa.

Là một nhân vật tự ý thức:

‐ Thuở ban đầu, Phùng là một nghệ sĩ có phong thái khiêm tốn, nhìn đời bằng cái nhìn đơn giản một chiều, không sẵn sàng đối mặt với những nghịch lý của cuộc sống.

‐ Phùng đồng cảm với số phận của người đàn bà hàng chài, cuộc đời và những câu chuyện nơi tòa án đã giúp Phùng khám phá ra nhiều điều, anh có thể chấp nhận những nghịch lý của cuộc đời.

- Qua cảm nhận của Phùng, tác giả gửi đến người đọc những hiểu biết sâu sắc về đời sống và nghệ thuật: cần có cái nhìn đa chiều để tìm ra bản chất vẻ đẹp của một hiện tượng.

c. Kết bài:

‐ Giá trị nghệ thuật: khắc họa nhân vật, xây dựng tình huống trần thuật, sử dụng ngôn ngữ linh hoạt,...

‐ Trong tác phẩm, tác giả bày tỏ niềm cảm thông sâu sắc đối với cuộc sống nghèo khổ của người đàn bà làng chài, một người phụ nữ giỏi giang, mạnh mẽ, đồng thời thời ca ngợi và phát hiện những phẩm chất mạnh mẽ của chị, lên án hậu quả của chiến tranh.

3. Phân tích nhân vật Phùng trong Chiếc thuyền ngoài xa - Mẫu 1:
Nguyễn Minh Châu là cây bút tiên phong của văn học Việt Nam thời đổi mới. Các tác phẩm của ông thường dựa trên các tình huống nghịch lý, chính điều này nhấn mạnh giá trị tư tưởng của chúng. “Chiếc thuyền ngoài xa” là tác phẩm tiêu biểu của ông - một tác phẩm chứa đầy giá trị nhân đạo. Truyện đã xây dựng thành công nhân vật Phùng, một nghệ sĩ muốn đạt tới giá trị chân chính của nghệ thuật và mục đích chân chính của nhân sinh.

Thứ nhất, Phùng là một nghệ sĩ có trách nhiệm với công việc của mình. Sau khi rời chiến trường, trở về cuộc sống thanh bình, anh đi làm nghề thợ ảnh. Phùng bắt đầu hành trình của mình bằng tâm huyết của một nghệ sĩ khi tự mình đi thực tế để tìm hình ảnh bổ sung đăng trong Lịch nghệ thuật Thuyền và Biển. Sau hơn một tuần tìm kiếm, Phùng đã tìm thấy vẻ đẹp của trời cho, một vẻ đẹp hoàn hảo khiến Phùng sung sướng "Mũi thuyền in một nét mơ hồ lòe nhòe vào bầu sương mù trắng như sữa có pha đôi chút màu hồng hồng đỏ ánh mặt trời chiếu vào. Vài bóng người lớn lẫn trẻ còn ngồi im phăng phắc như tượng trên chiếc mui khum khum, đang hướng mặt vào bờ, toàn cảnh từ đường nét đến ánh sáng đều hài hòa và đẹp đẽ." Khoảnh khắc ấy đã khiến trái tim Phùng thắt lại và hiểu rằng cái đẹp chính là đạo đức. Là một nghệ sĩ có tâm hồn nhạy cảm, có thể nói Phùng có cảm xúc tinh tế, quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết của cảnh vật để thu vào mắt mình những gì đẹp nhất mà tạo hóa mang lại. Là một nhiếp ảnh gia, sau khi tiếp xúc với cảnh thực tế, Phùng mới hiểu được ý nghĩa hữu hình của “cái đẹp là đạo đức”.

Phùng cũng là một nghệ sĩ sống rất tình cảm và chân thật. Khi anh nhận ra hiện thực phũ phàng đằng sau bức tranh này: "Lão trút cơn giận như lửa cháy bằng cách dùng chiếc thắt lưng quật tới tấp vào lưng người đàn bà. Cứ mỗi nhát quất xuống lão lại nguyền rủa bằng cái giọng rên rỉ đau đớn "Chúng mày chết hết đi cho ông nhờ." Trước cảnh tượng này, Phùng vô cùng bất ngờ, đứng há hốc mồm không dám tin vào mắt mình. Bất giác anh vứt máy ảnh nhào tới, can ngăn hành động vũ phu và tàn nhẫn của người đàn ông. Tấm lòng nhân hậu, tình yêu công lý đã khiến Phùng hành động, anh không đành lòng đứng nhìn kẻ yếu - một người phụ nữ đáng thương phải chịu cảnh bị chính chồng mình đánh đập. Đó là tấm lòng nhân ái của một tấm lòng cao thượng đã dũng cảm bênh vực người khốn khổ. Lần thứ hai nhìn thấy lại cảnh tượng đó,Phùng đã ra tay một cách mạnh mẽ như lao vào đánh đập kẻ vũ phu. Bất chấp tất cả lòng căm thù cái ác, Phùng đã dùng bàn tay của một người lính vào sinh ra tử trên chiến trường để tiêu diệt cái ác, anh thú nhận rằng “trong bất kỳ hoàn cảnh nào tôi cũng không để cho anh ta đánh một người phụ nữ, dù đó là vợ anh ta và tự nguyện rúc vào bãi đỗ xe tăng để người đàn ông ấy đánh.

Không chỉ lương thiên, Phùng còn là người có nội tâm sâu sắc, quan tâm đến cuộc sống con người, đặc biệt là những mảnh đời bất hạnh. Lắng nghe lý do từ chối đơn ly hôn của thẩm phán Đẩu, Phùng hiểu thêm về cuộc sống của những ngư dân sống vất vả, khó khăn. Anh lo lắng về số phận của họ, những người suốt đời cam chịu, nhịn nhục, về số phận của những đứa trẻ lớn lên trong gia đình. Chỉ biết rằng ở cuối câu chuyện, bức tranh của họa sĩ Phùng “Tôi luôn nhìn thấy người phụ nữ này bước ra từ bức tranh, đó là một người phụ nữ cao lớn từ biển lên với những nét thô kệch, tấm lưng đã phai màu bằng thạch cao, nửa thân dưới ướt sũng, khuôn mặt rỗ đã nhợt trắng vì kéo lưới suốt đêm" như minh chứng cho nỗi trăn trở của người nghệ sĩ trước “đời muôn hình vạn trạng” và cũng là trăn trở cho mối quan hệ giữa nghệ thuật và hiện thực cuộc sống.

Có thể nói Nguyễn Minh Châu đã xây dựng hình tượng nhân vật Phùng ấn tượng bằng ngòi bút tài hoa của mình. Phùng là một người không quá hoàn hảo nhưng là sự kết hợp giữa trái tim nhân hậu và vẻ đẹp của một nghệ sĩ chân chính cống hiến cho nghệ thuật. Với sự tự nhận thức của mình, Phùng cũng gửi đến người đọc thông điệp về cuộc sống: “Đừng nhìn cuộc đời và con người từ một phía mà hãy nhìn đa chiều, ở nhiều khía cạnh khác nhau."

4. Phân tích nhân vật Phùng trong Chiếc thuyền ngoài xa - Mẫu 2:
Nguyễn Minh Châu là cây bút văn xuôi nổi tiếng của nhân dân Việt Nam năm 1945, mỗi tác phẩm của ông đều mang một góc nhìn nhân văn và triết lí nhân sinh sâu sắc. Tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa” qua con mắt nhiếp ảnh gia Phùng đã xây dựng một tình huống trần thuật bất ngờ và chứa đựng nhiều nghịch lý.

Phùng là một nghệ sĩ có tâm với nghề, theo yêu cầu của cấp trên, anh đi công tác ở một vùng biển xưa của mình để chụp những bức ảnh lấy làm lịch. Trong cuộc hành trình ấy, nhân vật Phùng đã nhận thấy những điều mà trước đó anh không hề hay biết. Tình cảm của nhân vật Phùng thể hiện ở cách nhìn của anh về số phận của người phụ nữ và người lao động, điều đó thể hiện một tầm nhìn nhân văn sâu sắc.

Hơn hết, nhân vật Phùng có tâm hồn của một nghệ sĩ. Sau một buổi sáng, anh đã tạo nên một bức tranh rất đẹp với bối cảnh đắt giá, một tác phẩm nghệ thuật mà bấy lâu nay Phùng vẫn tìm kiếm. Hình ảnh mặt trời buổi sáng, với con thuyền mơ hồ, một chút hồng của nắng hòa cùng bầu trời trắng mờ ảo, thực sự là một bức tranh tuyệt vời.

Với tâm hồn nghệ sĩ của mình, Phùng cảm thấy bức tranh giống như danh họa thời xưa, rồi anh cũng cảm thấy hạnh phúc, lẫn lộn, như có ai bóp nghẹt trái tim mình. Phùng cảm nhận được vẻ đẹp của bức tranh toát ra. Anh thấy tâm hồn mình được thanh lọc, trở nên trong sáng và rực rỡ vô cùng. Từ đó, anh hiểu rằng bản thân cái đẹp cũng là một điều rất nhân văn và đạo đức. Bằng con mắt và tâm hồn nghệ sĩ, Phùng đã mang đến cho người đọc những cách hiểu mới về cái đẹp. Có một thực tế là cái đẹp có thể thanh lọc tâm hồn con người, đưa con người đến những điều hoàn thiện hơn, tốt đẹp hơn.

Nhân vật Phùng không chỉ là một nghệ sĩ mà còn có một tâm hồn rất nhân hậu, thật thà. Phùng đồng cảm với hoàn cảnh của những người bất hạnh trong cuộc sống bởi anh có đức tính của một chiến sĩ. Từ bức tranh con thuyền đẹp đẽ này, Phùng bước ra gặp đôi vợ chồng bất hạnh. Một người phụ nữ với tà áo sũng nước, đôi mắt thâm quầng, trũng sâu sau một đêm không ngủ, thân hình thô kệch, vạm vỡ như bao người phụ nữ vùng biển khác.

Một người đàn ông cực kỳ hung bạo, luôn chửi bới, xúc phạm vợ và còn dùng thắt lưng đánh vợ không thương tiếc. Một cuộc đời lam lũ hiện ra trước mắt Phùng. Sự cam chịu của người đàn bà khiến Phùng cảm thấy vô cùng tò mò và thương cảm vô cùng. Những cảnh đau lòng liên tục diễn ra trước mắt anh.

Người chồng đánh vợ rất dã man và liên tục chửi bới bằng những lời lẽ cay độc “Mày chết đi cho ông nhờ” nhưng người đàn bà vẫn đồng ý chịu đòn mà không kháng cự, cam chịu. Đứa con trai lớn trong nhà nhìn thấy bố đánh mẹ dã man, cảnh tượng này nó đã chứng kiến ​​nhiều lần rồi. Nó liên lao vào ngăn cản cha mình, nhưng ông đã cho nó một vài cái tát. Một người lính như Phùng đã chứng kiến ​​biết bao cảnh bom rơi, đạn nổ và biết bao sự hy sinh của đồng đội.

Nhưng hôm nay, khi thấy cảnh người thân ruột thịt của gia đình bị bạo hành trong lúc hòa bình, lòng Phùng không khỏi tràn đầy cảm xúc ngột ngạt khó tả. Nhân vật Phùng là một cá tính, cực kỳ hiện đại và tân tiến, dù trải qua những năm tháng chiến tranh nhưng cũng biết thay đổi mình theo hoàn cảnh mới, nhưng anh không khư khư giữ lấy nó phải thay đổi mình cho phù hợp hoàn cảnh sống.

Nhân vật Phùng đã rất vui khi chụp được một bức ảnh đẹp, nhưng khi nhìn thấy cảnh ngộ của một người phụ nữ làng chài trên chiếc thuyền đẹp đẽ kia, Phùng lại càng hiểu ra điều gì đó. Quan trọng hơn, đó là một triết lý bao trùm mà nhân vật Phùng muốn gửi gắm đến tất cả người đọc.

Đó là mọi việc cần phải nhìn nhận một cách toàn diện thấu đáo. Có những thứ bên ngoài đẹp đẽ nhưng bên trong lại không như vậy, chỉ khi đến gần, chạm vào bên trong ta mới cảm nhận được vẻ đẹp thực, sự sống thực của cái đẹp.

Nghệ thuật là thứ xuất phát và liên quan đến đời sống con người. Nghệ thuật như vậy mới là nghệ thuật chân chính. Nhân vật Phùng trong truyện ngắn "Chiếc thuyền ngoài xa" tiêu biểu cho quan điểm của nhà văn Nguyễn Minh Châu, chị là nhân vật không, đây là nhân vật không thể thiếu bởi nó giúp cho người đọc đến gần với tác phẩm hơn.

5. Phân tích nhân vật Phùng trong Chiếc thuyền ngoài xa - Mẫu 3:
Nguyễn Minh Châu là nhà văn thường đưa những câu chuyện, trải nghiệm của bản thân vào tác phẩm văn học của mình. Vì vậy, các tác phẩm của ông thường tạo được sự gần gũi, thân thuộc và chân thành nơi người đọc. Trong cuộc sống bộn bề đi tìm hạnh phúc đích thực, ông đã viết tác phẩm “Chiếc thuyền ngoài xa”. Truyện thể hiện nổi bật nhân vật Phùng, một nhiếp ảnh gia luôn yêu cái đẹp và sống chân thành với cái đẹp.

Người lính luôn là đề tài khơi nguồn cảm hứng cho các nhà thơ, nhà văn trong chiến tranh. Nguyễn Minh Châu đã khơi nguồn cảm hứng để xây dựng nhân vật Phùng, từng là một người lính, nay là một phóng viên ảnh luôn đi tìm cái đẹp.

Câu chuyện bắt đầu bằng một tình huống bất ngờ. Theo yêu cầu của trưởng phòng, Phùng ra biển, nơi từng là chiến trường của anh, để chụp ảnh cho bộ lịch nghệ thuật về thuyền và biển. Biết bao cảm xúc dâng trào ở nơi này, bao kỷ niệm và cảnh đẹp trời đất đã làm choáng ngợp tâm hồn anh. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tìm ý tưởng và chủ đề, anh đã thực hiện được một bức tranh đẹp và rất ưng ý. Mắt anh bắt gặp một cảnh tượng tuyệt vời. Trước mặt anh là bức tranh mặc thủy một nghệ sĩ cổ đại. Mũi thuyền in một đường viền mờ nhạt trên nền trời sương mù màu trắng sữa, trên đó mặt trời chiếu một vệt hơi hồng. … Trong tim như có cái gì bóp nghẹt vây. Anh thấy tâm hồn mình trở nên mơ màng, trong sáng biết bao.

Nhưng từ xa sau con thuyền ấy, anh đã thấy một đôi vợ chồng người làng chài, một người đàn ông với dáng hình to lớn, thô lỗ đánh đập người phụ nữ chỉ để giải tỏa nỗi thống khổ của mình. Người phụ nữ khô héo xấu xí được con trai - Phác bảo vệ. Ngay lập tức, anh “quăng máy ảnh xuống và lao đến”. Vẻ đẹp của cảnh vật không thể che lấp đi những mảng tối của cuộc đời. Vẻ đẹp của tâm hồn Phùng càng tỏa sáng bởi tấm lòng nhân hậu, giàu lòng nhân ái. Chuyện chưa dừng lại ở đó, ba ngày sau Phùng thấy cảnh ông già đánh vợ, người chị gái lấy con dao găm mà người em dùng làm hung khí để bảo vệ mẹ. Là những người lính đã đổ biết bao mồ hôi, xương máu và nước mắt để bảo vệ Tổ quốc, mong muốn một cuộc sống hạnh phúc và bình yên cho nhân dân, quan điểm này thực sự đi ngược lại mong muốn và mục tiêu của Phùng.Chính vì thế, Phùng đã “nện cho hắn một trận ra trò”. Anh cũng bị thương và được đưa đến trạm y tế của tòa án huyện. Tại tòa án, người phụ nữ đáng thương nhất quyết van xin không ly hôn chồng. Khi con người bị cầm tù và bị áp bức, họ nghĩ rằng tự do là điều họ mong muốn nhất. Tuy nhiên, sau khi nghe câu chuyện của người đàn bà, Phùng và độc giả sẽ hiểu được những khúc quanh, khúc quanh của cuộc đời họ.

Người đàn bà này luôn sẵn sàng chịu đựng gian khổ, nghèo khó vì chồng con. Có những ngày “ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng” nhưng người đàn bà chưa bao giờ tìm cách trốn thoát. Bà biết dù buông bỏ tất cả cũng không thể cắt đứt sợi dây liên kết với các con. Bạo lực gia đình luôn là vấn đề nhức nhối trong xã hội, con người cứ phải luẩn quẩn trong vòng quan hệ gia đình mà không có lối thoát. Đằng sau vẻ đẹp mà Phùng nhìn thấy là nỗi đau mà những người phụ nữ và trẻ em vô tội phải gánh chịu. Chợt anh hiểu rằng hạnh phúc luôn liên quan đến đau khổ, cái đẹp luôn ẩn chứa cái xấu, cái ác.

Trong hoàn cảnh khó khăn, vì cơm ăn áo mặc, con người luôn mưu cầu hạnh phúc. Người ta đưa ra hàng nghìn hàng vạn lý do để giải thích cho cuộc sống của mình nhưng nếu pháp luật nghiêm minh bảo vệ họ thì vẫn chưa đủ để thay đổi cuộc sống mà họ đã lựa chọn. Tác giả đã để nhân vật Phùng can thiệp, giúp đỡ những người này nhưng họ đã từ chối. Phải chăng con đường đấu tranh cho nhân quyền, thoát khỏi đói nghèo còn gian nan, khó khăn hơn cả con đường đấu tranh giải phóng dân tộc.

Những trăn trở, suy tư trong lòng Phùng hẳn là những cảm nghĩ chung của cả dân tộc. Ly hôn không thể giải quyết hậu quả của một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Bao nhiêu khó khăn, bão táp trên biển cả không thể so sánh với sóng gió cuộc đời.

Một chiếc thuyền ngoài xa tô điểm cho cảnh đẹp Việt Nam qua lăng kính nghệ thuật của nhân vật Phùng. Ẩn sâu trong những hình ảnh ấy là bi kịch, cay đắng diễn ra ngày đêm trong cuộc sống thường ngày của tầng lớp lao động nghèo khổ. Với tâm hồn của một người lính, lòng nhân hậu và một nghệ sĩ yêu cái đẹp, yêu hòa bình, Phùng đã kết nối những câu chuyện, cuộc sống trong văn chương với đời thực trở nên gần gũi, chân thực.