"Nguy cơ và "Phương thuốc" trong Tác Phẩm "Thuốc" Năm 1919"

Tác Phẩm "Thuốc

Lỗ Tấn, một tên tuổi đầy uy tín với quan điểm "Chữa bệnh tinh thần còn quan trọng hơn việc chữa bệnh thể chất," là một nhà thơ tiên phong và một biểu tượng về sự đam mê nghệ thuật qua nhiều thế hệ. Ông đã để lại dấu ấn đặc biệt trong văn học cách mạng của Trung Quốc. Các tác phẩm của ông, đặc biệt là "Thuốc," không chỉ mang lại những ấn tượng sâu sắc mà còn chứa đựng thông điệp tư duy.

"Thuốc" ra đời vào năm 1919, trong một thời kỳ xã hội Trung Quốc đang phải đối mặt với sự chi phối của các cường quốc và cuộc đấu tranh giữa các thế lực thực dân, trong bối cảnh nhân dân phải gánh chịu sự bóc lột và không công bằng. Tác phẩm này ban đầu được xuất bản trên tạp chí "Tân Thanh Niên" và sau đó được in trong tuyển tập "Gào Thét." "Thuốc" là một tác phẩm phản ánh sâu sắc về sự lầm lỡ và thụ động của quần chúng, mô tả bi kịch của những người cách mạng tiên phong và thể hiện sự đồng cảm và tôn trọng của tác giả dành cho họ. Trong tác phẩm này, có hai câu chuyện chạy song song: một là về mùa thu và thuốc, và một là về mùa xuân và hậu quả của thuốc.

Tiêu đề "Thuốc" nổi bật với ý nghĩa sâu xa. Mặc dù ban đầu chỉ là về một loại thuốc truyền thống được sử dụng để chữa bệnh lao, một loại thuốc kỳ lạ và mê tín, nhưng nó mang một ý nghĩa rộng lớn hơn. Lỗ Tấn muốn truyền đạt thông điệp rằng cần phải tỉnh táo, cần có một "thuốc" đặc biệt để chữa trị sự lơ mơ, thời thơ ấu và tâm hồn vô cảm của quần chúng. Nó cũng đại diện cho việc chữa trị cho những người cách mạng, những người vẫn bị mắc kẹt trong tư tưởng tư sản và chưa thể tiếp cận với quần chúng. "Thuốc" đã trở thành một tác phẩm nổi tiếng trong thời kỳ này với thông điệp sâu sắc này.

Tác phẩm mở đầu với câu chuyện của ông Hoa, một người cha đến phòng khám để mua một loại "thần dược" để chữa bệnh lao cho con trai duy nhất của mình. Trên đường đi, ông tràn đầy niềm vui và sự hứng khởi, vì ông sắp cứu sống con trai của mình, người là niềm hy vọng duy nhất của gia đình. "Thần dược" mà ông mua không phải là một loại thuốc truyền thống, mà là một chiếc bánh bao được làm từ máu của người chết. Tuy ban đầu ông Hoa sợ hãi và không dám chạm vào nó, nhưng sau đó ông cảm thấy hạnh phúc. Khi ông đưa bánh về cho con trai ăn, nó được bọc trong lá sen và nướng. Mặc dù thứ "thần dược" này kỳ lạ, vợ chồng ông Hoa tin rằng nó sẽ chữa lành con trai họ. Tất cả những người xung quanh cũng tin rằng đó là một thần dược. Cuối cùng, chiếc bánh bao từ máu người tử tù lại không thể cứu sống con trai của ông Hoa. Qua câu chuyện này, tác giả đã tiết lộ sự lầm lỡ và bó buộc của người lao động trong thời kỳ đó. Chiếc bánh bao từ máu người tử tù là một loại thuốc kỳ lạ và nguy hiểm, không tuân theo nguyên tắc khoa học. Để chữa bệnh lao, cần phải có một loại thuốc đặc biệt.

Song song với câu chuyện về thuốc của ông Hoa là câu chuyện về Hạ Du, một người tử tù. Hạ Du xuất hiện thông qua các lời bàn luận của các nhân vật khác. Anh ta là một thanh niên trẻ sớm nhận thức được ý nghĩa của cách mạng và chiến đấu với tư tưởng rằng "thiên hạ Mãn Thanh chính là của chúng ta." Tuy nhiên, trong mắt mọi người, anh ta chỉ là một "kẻ độc ác," "kẻ điên," và "kẻ quái ác." Ngay cả chú ruột của anh ta cũng tố cáo anh chỉ là để kiếm tiền. Bác Cả Khang thậm chí xem anh như một công cụ để bán máu để kiếm lợi. Lão Nghĩa chỉ tiếc một chiếc áo. Đối với vợ chồng ông Hoa, anh ta chỉ là một phương thuốc chữa bệnh cho con trai họ. Mọi người đều coi anh như kẻ địch, cần phải bị loại trừ. Điều này tạo nên một nghịch lý hài hước trong xã hội, khi một người cách mạng, một người theo đuổi lý tưởng cách mạng, lại bị xã hội mà anh ta tự vệ bảo vệ coi là kẻ thù. Điều này thể hiện một sự nghịch lý của xã hội Trung Quốc thời kỳ đó.

Cuối cùng, chúng ta thấy một con đường mòn trong nghĩa địa, nơi cả hai bên "mộ dày khít, lớp này lớp khác, như bánh bao nhà giàu ngày mừng thọ." Những người chết oan giống con trai của ông Hoa và những người phải đổ máu giống Hạ Du đều đã hy sinh vì tập quán và tư tưởng thụ động, lạc hậu. Con đường mòn này đại diện cho tư duy của xã hội thời đó. Tuy nhiên, điều kỳ diệu là nó đã bị xóa bỏ bởi bà Hoa, người sang để an ủi mẹ của Hạ Du. Chi tiết vòng hoa trên mộ Hạ Du không chỉ là biểu tượng của tác giả dành cho liệt sĩ, mà còn là thông điệp của hy vọng. Đây là một kết thúc hài hước và ý nghĩa cho tất cả những người hy sinh. Máu của những chiến sĩ đã thức tỉnh một phần của quần chúng, và có người đã hiểu được cái chết vinh quang của họ và sẵn sàng theo đuổi lý tưởng của họ.

Khi đọc xong truyện ngắn của Lỗ Tấn, người đọc không thể không suy ngẫm về xã hội Trung Quốc thời kỳ đó. Câu chuyện không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn là một thông điệp sâu sắc và một bài học lịch sử mà Lỗ Tấn muốn chia sẻ. Câu chuyện này thu hút người đọc bởi giá trị nội dung sâu sắc và ý nghĩa của nó