Khát vọng sống mãnh liệt và nỗi buồn u uất trong tâm hồn Hàn Mặc Tử

"Mùa xuân chín"

Hàn Mặc Tử, hay Nguyễn Trọng Trí (1912-1940), là một trong những nhà thơ tiêu biểu của phong trào Thơ mới. Sau thời học trung học tại Huế, ông làm công chức tại Sở Đạc điền Bình Định trước khi chuyển đến Sài Gòn làm báo. Năm 1936, do bệnh tật, ông trở về Quy Nhơn để điều trị, và sau bốn năm, ông qua đời tại bệnh viện do bệnh phong.

mua-xuan-chin-1718365072.jpg

"Mùa xuân chín" là một trong những bài thơ nổi tiếng của Hàn Mặc Tử, được chọn từ tập "Đau thương" viết vào năm 1938, được xem là tiếng thơ tươi mới nhất trong sự nghiệp sáng tác của ông. Bài thơ là một bức tranh của thiên nhiên nông thôn, đầy màu sắc xuân tươi tắn từ cảnh vật đến tâm hồn con người.

Ngay từ tựa đề, bài thơ đã gợi lên trong người đọc một cảm giác hân hoan, mang trong đó sự huyền bí của một mùa xuân tuyệt vời.

Trong bức tranh tự nhiên của bài thơ, sự hào hứng của mùa xuân được thể hiện rõ:

"Trong làn nắng ửng khói mơ tan Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng Sột soạt gió trêu tà áo biếc Trên giàn thiên lí. Bóng xuân sang."

Ấn tượng đầu tiên là sắc vàng của ánh nắng, là đôi mái nhà lấm tấm vàng dưới ánh nắng, tạo nên một bức tranh thiên nhiên đầy tinh tế nhưng gần gũi. Đặc biệt, hình ảnh "sột soạt" của gió trêu tà áo biếc, là một cách mô tả âm thanh rất đẹp và tinh tế. Qua đôi mắt của tác giả, gió chỉ đơn thuần làm phập phồng áo, nhưng tác giả đã tạo ra sự sống động, nhân cách hóa nó, để gió như đang chơi đùa với áo, tạo ra một cảm giác vui vẻ khó tả, niềm hứng khởi của mùa xuân. Bóng dáng giàn thiên lí nằm sau bóng xuân tạo ra một khung cảnh tuyệt đẹp, khiến người đọc không thể không ngạc nhiên và mơ mộng về một khung cảnh thiên nhiên mê người như vậy.

Từ gần, tác giả mở rộng tầm mắt ra xa để nhìn ngắm vẻ đẹp tự nhiên của "sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời." Điều này khiến chúng ta nhớ đến câu thơ trong "Truyện Kiều" của Nguyễn Du, khi cảnh vật cũng đẹp như thế: "Cỏ non xanh tận chân trời." Sức sống đang tràn ngập khắp nơi, cũng như con người, đang hòa mình vào sức sống mãnh liệt của tự nhiên.

"Mọi người đang hòa mình vào khung cảnh của mùa xuân, cũng là đang thưởng thức hạnh phúc của cuộc sống. Hình ảnh những cô gái nông thôn "xuân xanh" đang hòa mình vào sự hạnh phúc của cuộc sống, có cả hạnh phúc của tình yêu lứa đôi (theo chồng). Tiếng hát của họ vang vọng trong không gian, mang theo cả ước mơ và hy vọng của riêng họ đến với cuộc sống.

"Thầm thì với ai ngồi dưới trúc Nghe ra ý vị và thơ ngây."

Trong khung cảnh tuyệt đẹp này của mùa xuân, họ trò chuyện, chia sẻ tâm tình với người mình yêu thương, thể hiện nỗi lòng của mình. Đó cũng là niềm hy vọng, niềm tiếc nuối của tác giả, có lẽ anh cũng đang chờ đợi người yêu của mình, mong một lần được đắm chìm trong mùa xuân, được yêu thương và hạnh phúc.