Kể lại một trải nghiệm giúp tâm hồn em trở nên phong phú hơn

Mỗi chúng ta đều có nhiều trải nghiệm thú vị trong cuộc sống, và mỗi trải nghiệm đều mang đến cho chúng ta mỗi ấn tượng đặc biệt. Vậy trải nghiệm nào làm tâm hồn bạn thêm phong phú? Xin gửi đến quý độc giả một số bài viết tham khảo về trải nghiệm làm giàu tâm hồn trong bài viết dưới đây.

1. Dàn ý kể lại một trải nghiệm giúp tâm hồn trở nên phong phú:
Mở bài:

Giới thiệu khái quát về trải nghiệm làm tâm hồn trở nên phong phú.

Thân bài:

Trình bày diễn biến của trải nghiệm ấy

‐ Hoàn cảnh xảy ra

‐ Diễn biến

‐ Kết án thúc trải nghiệm

‐ Bài học ý nghĩa sau trải nghiệm

Cảm xúc của bản thân mình đối với trải nghiệm ấy: vui vẻ, hạnh phúc, buồn bã, thất vọng,...

Kết bài:

Nêu ý nghĩa của trải nghiệm đối với bản thân.

2. Bài văn kể lại một trải nghiệm giúp tâm hồn em trở nên phong phú hơn hay nhất:
Tết năm ngoái gia đình tôi về quê sớm hơn mọi khi nên ông bà quyết định gói bánh chưng để mang đi biếu mọi người.

Thấy ông bà quyết định như vậy, tôi rất phấn khởi. Từ nhỏ, mặc dù ông bà nội thường gói bánh chưng nhưng gia đình tôi thường về khá muộn nên không được xem gói bánh chưng như thế nào. Theo trí nhớ của tôi, việc gói bánh chưng chỉ còn thấy trong những câu chuyện kể, hình ảnh những gia đình gói bánh rồi quây quần bên bếp lửa bập bùng xem chiếc bánh chưng xanh rồi cùng nhau nướng bánh và nói về một năm đã qua. Năm nay cuối cùng tôi cũng được trải nghiệm làm bánh chưng cùng gia đình.

Sáng sớm hôm sau khi về quê, tôi cùng bà và mẹ đi chợ sớm để mua những nguyên liệu cần thiết để gói bánh. Bà và mẹ cẩn thận chọn loại gạo nếp ngon nhất, từng hạt tròn và trắng. Rồi bà cùng mẹ đến hàng thịt, chọn những miếng thịt vừa nạc vừa mỡ, bảo rằng thịt phải ngon nếu bì bánh mới mềm ẩm, không bị khô. Cuối cùng, bà với mẹ đi mua một số lá dong. Những cô bán hàng cẩn thận gói từng chiếc lá dong xanh mướt trông rất thích mắt. Trên đường về, tôi được giao nhiệm vụ ôm bó lá dong, vừa mừng vừa nâng niu cẩn thận vì sợ lực quá mạnh sẽ làm rách những chiếc lá này. Về đến nhà, bà nội, mẹ và dì U cùng nhau chuẩn bị những nguyên liệu mới mua để tôi gói bánh. Cô Út mang đậu xanh và gạo nếp ngâm cho nở ra; bà thì ngắt một bó lá dong và rửa rất cẩn thận từng chiếc một; Mẹ nhanh tay chặt thịt thành từng miếng rồi tẩm ướp gia vị để làm nhân. Trong thời gian này, ông và bố cùng nhau chẻ lạt chia tay, thỉnh thoảng nói chuyện, rồi thỉnh thoảng lại cười phá lên.

Vào buổi chiều, các nguyên liệu đã được chuẩn bị sẵn và đặt ngay ngắn trên bàn trong từng giỏ. Bà bảo tôi trải một tấm thảm giữa sân để cả nhà cùng ngồi gói bánh. Tôi ngồi nhìn mọi người gói bánh mà trời ơi, không có khuôn làm sao mà gói được những chiếc bánh vuông vức như thế này? Bố nhanh tay gấp lá, xếp một khoanh gạo, rồi đến đậu, rồi đến miếng thịt xinh xắn ở giữa chiếc bánh, rồi một lớp đậu và thêm một lớp gạo ở bên ngoài. Sau đó, bố gói nó lại và buộc bằng lạt. Từng chiếc bánh vuông vức được gói gọn gàng. Tôi thấy mọi người làm rất dễ nên mình cũng muốn thử gói bánh. Khi tôi bắt đầu làm nó, tôi thấy nó thực sự khó khăn. Loay hoay mãi mà khi cuộn cái bánh lại không vuông vức mà lại có hình thù rất kì dị. Tôi phải nhờ đến sự giúp đỡ của bố để chiếc bánh được vuông vức hơn. Tuy nhiên, đây là một trải nghiệm rất thú vị đối với tôi.

Gói xong, mẹ và dì Út đi dọn khoảng sân vừa gói bánh; Ông nội và bố đặt bánh thật chặt vào trong nồi. Bố bảo để bánh đứng như vậy khi luộc bánh mới không bị dềnh nổi lên và mới có thể chín đều, vuông vức được. Sau đó, bố vào bếp kiếm củi để luộc bánh. Khi ngọn lửa bập bùng tỏa ánh sáng đỏ ấm áp, cả gia đình cùng ngồi quây quần xung quanh. Ai cũng kể chuyện ngày xưa, từ ngày cha tôi còn trẻ, khi cha mẹ tôi lấy nhau… Nghe những câu chuyện gần gũi, thân quen ấy mà tôi nôn nao vô cùng. Một lúc sau, bà mang khoai và ngô nếp từ nhà ra nấu. Đã có những giây phút thật hạnh phúc bên cả gia đình, hệt như những hình ảnh tôi thấy trên những trang sách. Sáng sớm hôm sau, khi cả nhà còn đang say giấc, bố và ông dậy lấy bánh. Ông và bố đặt từng chiếc bánh lên khay để nguội rồi ép cho ra hết ước. Ông bảo làm như vậy bánh sẽ chặt và bảo quản được lâu hơn. Chiếc bánh tôi gói là chiếc bánh đầu tiên mà cả nhà đều thích. Tuy hình dáng bánh hơi xấu, khi bóc vỏ có lẫn chút đậu và gạo nhưng hương vị của bánh vẫn thơm ngon và rất dẻo. Được ông bà, cha mẹ và dì U khen làm tôi vui lắm.

Được cùng cả nhà gói bánh chưng vào dịp Tết này là một trải nghiệm tuyệt vời đối với tôi. Tôi cảm nhận rõ ràng không khí rộn ràng của Tết, cảm nhận được hơi ấm gia đình và niềm vui khi cùng nhau làm mọi việc. Tôi mong rằng những năm tới gia đình sẽ tiếp tục gói bánh chưng để tôi lại được có thêm nhiều trải nghiệm mới.

3. Bài văn kể lại một trải nghiệm giúp tâm hồn em trở nên phong phú hơn ý nghĩa nhất:
Mùa hè năm ngoái, vì thành tích học tập tốt của tôi, bố mẹ tôi đã cho phép tôi trở về ở với ông bà ngoại trong sáu tháng. Tuy khoảng thời gian không dài nhưng nó đã để lại trong tôi những trải nghiệm tuyệt vời trong cuộc đời, có lẽ là những kỉ niệm sâu sắc mà tôi không thể nào quên.

Hôm đó, buổi trưa bố đưa tôi ra bến xe, buổi chiều tôi đã có mặt ở nhà ông bà ngoại. Nhà của ông bà không lớn lắm, nhưng có sân trước nhà rất rộng, vườn sau nhà, bên cạnh có ao cá. Khung cảnh yên bình này làm tôi quên hết mệt mỏi sau một chặng đường dài và cũng quên cả cái bụng đói cồn cào. Ông bà tôi ra đón tôi ở cổng và trao cho tôi một cái ôm nồng ấm. Rồi bà đưa tôi vào nhà, đưa tôi vào phòng ông bà đã chuẩn bị sẵn rồi bảo tôi nghỉ ngơi và chuẩn bị đi ăn tối. Bữa ăn này bà đặc biệt nấu những món tôi thích và tôi cảm thấy rất ngon miệng.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi chính thức hòa mình vào cuộc sống thú vị ở nông thôn. Buổi sáng, sau khi ăn sáng, ông nội dẫn tôi đi dọc con đường làng để ngắm nhìn thiên nhiên tươi đẹp nơi đây. Bầu trời trong xanh, đàn cò trắng chợt bay đâu đó vẽ một đường cong trên nền trời. Rồi ông dẫn tôi ra chợ quê mua đồ. Hàng hóa ở chợ cũng rất đa dạng, nhưng chủ yếu vẫn là rau củ quả, tôm cá do người dân tự trồng trọt, chăn nuôi rồi mang ra chợ bán. Chợ quê có những chiếc bánh rán rất ngon, ngon hơn bất kỳ chiếc bánh rán nào tôi từng ăn ở thành phố. Các món ăn vặt dân dã khác cũng rất ngon, to và nhiều nữa.

Buổi chiều, ông nội dẫn tôi đi câu cá ở ao cạnh nhà. Có rất nhiều cá trong ao của ông bà tôi, tất cả chúng đều to và chắc nịch. Hôm đó tôi và ông bắt được hai con cá to và ông bảo tôi mang về để ông nấu canh và chiên cá. Nhưng ngay ngày hôm sau, ông đưa tôi ra cánh đồng làng thả diều với các bạn, chơi trốn tìm trong sân làng. Buổi tối, tôi được nằm trên chiếc chõng tre trước sân nhìn lên bầu trời đầy sao, nghe ông bà kể chuyện ngày xưa, thời còn chiến tranh... Tôi nằm nghe những câu chuyện ấy mà ngủ quên từ lúc nào không biết.

Nhưng thời gian trôi nhanh quá, gần nửa tháng rồi tôi phải quay lại thành phố để chuẩn bị cho năm học mới. Khi ở với ông bà, tôi cảm thấy mình học hỏi được nhiều điều và khám phá được nhiều điều hơn trong tự nhiên. Tôi mong rằng kỳ nghỉ hè năm sau em sẽ tiếp tục chuyến về quê thăm ông bà ngoại lâu hơn.

4. Bài văn kể lại một trải nghiệm giúp tâm hồn em trở nên phong phú hơn ấn tượng nhất:
Tôi thường nghe bạn bè kể về những trải nghiệm rất đặc biệt như leo núi, khám phá đại dương, v.v. Kinh nghiệm của tôi tuy giản dị nhưng lại có ý nghĩa sâu sắc làm phong phú thêm tâm hồn.Một trong số đó là trải nghiệm đi chợ Tết cùng mẹ.

Những ngày cuối năm gần Tết, cả nhà đi mua sắm. Hôm đó lần đầu tiên tôi cùng mẹ đi chợ Tết. Năm nay gia đình tôi về quê ăn tết với ông bà ngoại nên tôi có dịp ghé thăm khu chợ truyền thống của quê hương. Tôi đã rất phấn khích từ tối qua bởi vì tôi không biết chợ thôn quê trông như thế nào. Khi đến nơi, mẹ đi đậu xe và dắt tôi vào chợ. Chợ tuy không lớn, rộng rãi nhưng rất sầm uất, sôi động, kẻ bán, người mua, ai nấy đều vui vẻ. Có nhiều bạn trạc tuổi tôi đi chợ cùng bố mẹ, nhưng họ tỏ ra rất quen và thành thục còn tôi thì bẽn lẽn theo chân mẹ.

Lần đầu tiên đi chợ, tôi mới biết đi chợ không dễ như mình nghĩ. Khi đi chợ, bạn phải cân nhắc rất nhiều thứ, ví dụ như: tìm địa điểm mua, mua đồ mình muốn mua ở đâu, mua đúng giá và chọn món ăn ngon nhất,... Tôi học được những điều này nhờ quan sát cách mẹ tôi chọn rau, thịt, cá và cách mẹ thương lượng giá cả với những người bán hàng rong. Tôi rất ấn tượng với khả năng tính toán rất nhanh và chính xác mà không cần đến máy tính của người bán. Sinh viên như tôi thì có rút máy tính ra bấm cũng không nhanh bằng các cô. Tôi đã hiểu vì sao có câu nói "trăm hay không bằng tay quen". Buổi chợ kết thúc cũng là lúc trên tay mẹ đã đầy đủ mọi thứ. Tôi cầm và giúp mẹ xách đồ lên xe. Trên đường về, hai mẹ con vui vẻ trò chuyện.

Tôi rất vui khi được cùng mẹ đi chợ Tết. Tôi được thấy chợ Tết đông đúc như thế nào và tôi được tự chọn quần áo cho Tết. Tôi cảm ơn mẹ đã cho tôi cơ hội để tự mình trải nghiệm cuộc sống.

5. Bài văn kể lại một trải nghiệm giúp tâm hồn em trở nên phong phú hơn phổ biến nhất:
Lần đầu tiên đi xe buýt ở một thành phố lớn là trải nghiệm đặc biệt nhất đối với tôi. Tôi vẫn nhớ chuyến đi xe buýt đáng nhớ đó.

Đây là lần đầu tiên trường tôi tổ chức đi Hà Nội để chào tạm biệt học sinh lớp 5 vào cấp 2. Khi đặt chân đến thủ đô, tôi không khỏi ngỡ ngàng trước sự sầm uất, nhà cửa đông đúc và những tòa nhà chọc trời. Tôi tò mò về mọi thứ xung quanh mình và muốn tìm hiểu mọi thứ. Sau khi xuống xe, chúng tôi được hướng dẫn cách đi xe buýt đến Công viên Thủ Lệ.

Chờ xe buýt ở trạm xe buýt khiến tôi rất hào hứng. Từng người một, chiếc xe buýt đi Thủ Lệ cuối cùng cũng đến. Đi được một đoạn, tôi thấy một cụ già cần đứng, tôi liền nhường chỗ cho cụ. Cụ gật đầu khen: "Cháu còn nhỏ nhưng đã biết nhường người lớn tuổi. Ngoan lắm!". Tôi rất vui vì mình đã làm tốt. Tôi nghĩ rằng đứng trên xe buýt cũng giúp tôi nhìn thấy thành phố nhiều hơn. Xe buýt dừng ở nhiều nơi, người lên xuống rất đông. Và bây giờ tôi đã hiểu, tại sao đi xe buýt là một hoạt động sinh thái, bởi vì thay vì lái ô tô hoặc xe máy, đi chung xe buýt đã giảm đáng kể lượng khí thải của phương tiện ra môi trường.

Đi xe buýt cũng an toàn, tránh mưa, tránh nắng, có thể gặp gỡ nhiều người, ngồi ngắm cảnh dọc đường mà không cần lo lắng điều gì. Giá vé xe buýt cũng rất rẻ chỉ từ 7000đ đến 9000đ. Nếu tôi có thể sống trong thành phố, tôi sẵn sàng đi xe buýt khắp mọi nơi. Mặc dù có thể mất nhiều thời gian hơn so với việc di chuyển bằng phương tiện cá nhân, nhưng tôi tin rằng chúng ta có nhiều cách để cân bằng thời gian với việc di chuyển bằng xe buýt. Sau khoảng 30 phút, chúng tôi đến điểm dừng. Tài xế giảm tốc độ và xe tự động mở cửa, tôi và các bạn xuống xe để đi đến công viên Thủ Lệ.

Trải nghiệm đi xe buýt đã làm phong phú thêm thế giới tinh thần của tôi. Tôi đã nói với gia đình về chuyến đi và mọi người đều hy vọng một ngày nào đó sẽ được đi xe buýt ở Hà Nội.