Văn bản cuối trong bài kí Cô Tô là một cái nhìn sâu sắc và sinh động về cảnh thiên nhiên và cuộc sống của người dân lao động trên đảo. Nguyễn Tuân đã chân thực tái hiện lại những ấn tượng mạnh mẽ mà ông thu nhận được trong chuyến đi thăm đảo này.
Đoạn văn đầu tiên bắt đầu bằng một mô tả sống động về cơn bão tàn phá đảo Cô Tô. Sử dụng các giác quan như xúc giác, thính giác, thị giác, tác giả đã tái hiện được cảm giác dữ dội và hùng vĩ của cơn bão.
Sau khi cơn bão qua đi, vẻ đẹp của đảo Cô Tô hiện ra trong sự trong trẻo và tươi mới. Nguyễn Tuân dùng các từ ngữ màu sắc và ánh sáng để mô tả vẻ đẹp tinh khôi và thanh khiết của đảo, từ gam màu xanh mát, vàng óng của cây cỏ, bãi cát đến màu lam biếc của biển.
Đặc biệt, đoạn văn cuối cùng miêu tả cảnh mặt trời mọc trên đảo Cô Tô với sự tinh tế và sức sáng tạo độc đáo. Bức tranh thiên nhiên được tạo ra rực rỡ và sinh động, khiến người đọc cảm nhận được sự huyền bí và thiêng liêng của khoảnh khắc mặt trời mọc.
Cuối cùng, thông qua việc miêu tả cuộc sống bình dị và hòa nhã của người dân trên đảo, tác giả đã truyền đạt được thông điệp về sự thanh bình và hạnh phúc trong cuộc sống giữa thiên nhiên hoang sơ của đảo xa.
Tóm lại, văn bản Cô Tô của Nguyễn Tuân không chỉ là một tác phẩm văn học mà còn là một bức tranh sống động và chân thực về đảo Cô Tô, thể hiện sự tài năng và sự tinh tế trong việc sử dụng ngôn từ và hình ảnh